S. Radhankrishnan / Thích Quảng Độ
Không ai có thể phủ nhận được rằng chiến tranh làmột tội ác, là một hình thức dã man. Nó là hiệnthân của đau khổ, chết chóc, tàn phá và hủy diệt.Ngôn ngữ loài người không đủ để nói lên nhũng hậu quảthảm khốc và tàn nhẫn của nó. Trên thế giới hiện nay, hơnbất cứ dân tộc nào, chỉ có dân tộc Việt Nam mới cảm nhậnđược một cách sâu xa và thấm thía tất cả những hậu quả đó.Nhưng, trong cái thời đại mà con người rất tự hào về nềnvăn minh của mình, đã đặt được chân lên nguyệt cầu, tóm lại,là đã chinh phục được thiên nhiên, đã lột bỏ được lôi sốngcủa “rừng rú”, người ta có còn nên dùng hình thức chém giết,chết chóc và tàn phá để giải quyết những sự bất đồng vềquyền lợi kinh tế, chế độ xã hội và ảnh hưởng chính trị nữakhông? Những cái đó có giá trị gì cao hơn chính sự sống củachính con người? Đã đến lúc các vấn đề này cần được đặtthẳng với các nhà lãnh đạo thế giới còn chút lương tri, tự gáncho mình cái trách nhiệm đối với vận mệnh nhân loại (dưới,chiêu bài dân chủ, tự do, thường được dùng như một đàn cừulàm công cụ cho những tham vọng cá nhân). 3